Tuesday, April 15, 2014

BÀI VỌNG CỔ

 
  
 
Không biết mình mê nhạc từ lúc nào, nhưng tôi nhớ vào khoảng 10 tuổi thì bắt đầu học đánh trống, 12 tuổi học nhạc lý và đàn guitar ,cho đến lớp đệ nhất (cấp 12) thì tập tành chơi ở các ban nhạc vườn ( danh từ ngày xưa chúng tôi gọi những ban nhạc không có tiếng tăm gì cả ). Khi lên Đại Học thì đi đàn hát cho các phòng trà SaiGon vì thế tôi không thích vọng cổ hay cải lương chút nào cả .

Rồi đến 30/4/1975 và những năm kế tiếp, vì hoàn cảnh tôi cũng như một số người trong Nam phải bỏ xứ ra đi . Đất khách quê người mọi thư đều khác như Đông với Tây thật khó mà hội nhập ! tôi lại ở một vùng khí hậu khá khắc nghiệt, người Việt lại chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay nên thật là buồn. Lúc ấy mỗi lần tình cơ gặp được đồng hương là như bắt được vàng ! luôn luôn tìm cách làm quen , mời mọc nhau ăn uống nhậu nhẹt để làm thân và để đở nhớ quê nhà !
Một trong những bửa tiệc có một anh bạn trẻ hơn tôi tên An nổi hứng xin hát tặng mọi người một bản vọng cổ tên là " Xuân này con không về " mọi nguồi ai nấy nồng nhiệt vổ tay tán thưởng riêng tôi chỉ mĩm cười đồng tình thôi vì không thích lắm.
Cho đến khi anh cất giọng lên, thật trong, thật ngọt ngào cao vút " chiều nay én liệng trời cao, mai vàng đầy rẩy, nẻo quê hương mù xa diệu viển, Mẹ ơi xuân năm nay chắc con sẽ không về ! "
Tự nhiên tôi nổi gai óc, dường như có luồn điện chạy vào cơ thể mình, anh hát xong đã lâu mà tôi cứ thẩn thờ,tôi đâu ngờ vọng cổ có những nét độc đáo và tha thiết đến như thế, không biết có phải tôi buồn cho thân phận lưu vong của mình, hay buồn cho cái gì khác không biết nữa , giác bấc toi bổng thấy cay cay nơi mắt !
Sau đó vì sinh kế An phải di chuyển sang tiểu bang khác , chúng tôi tai OHIO thỉnh thoảng vẩn tụ hợp nhau, và cứ mổi lần như thế tôi lại ước ao phải chi có An ở đây để hát BÀI VỌNG CỔ

( hôm nay tôi tình cờ gặp lại An người bạn trẻ năm xưa, mừng mừng tủi tủi nhớ lại những kỷ niệm thuở ban đầu nên ghi vội vài dòng)

No comments:

Post a Comment