Sunday, March 16, 2014

LIFE IS BEAUTIFUL



Tôi đã trở về nhà sau hơn 9 tiếng đồng hồ ròng rả trên chiếc Boeing 747 của hảng Delta Air lines, người mệt nhừ vì thời tiết thay đổi đột ngột từ nóng sang lạnh nên chỉ muốn ngủ mà thôi, nhưng nhớ các bạn blog của mình nên nhảy phóc lên phòng computer để gỏ gỏ...
Chuyến đi trước, trong bài Surprise(sự tình cờ) tôi có kể chuyện mình gặp được một anh thông dịch Y Khoa tên Juan Carlos , trẻ ,đẹp trai ,ăn nói duyên dáng; người khoe đã từng sang Việt Nam chu du hai tháng đi từ Nam chí Bắc; rất thích phở bò tái, nạm ,gầu gân sách . Đặc biệt luôn miệng khen các cô gái VN đẹp và dể thương. Còn lần này tôi và cậu ta gặp một chuyện nhớ đời!

Tôi và Juan Carlos khá thân nhau có lẻ vì cậu ta thích người Việt còn tôi thì thấy cậu dể thương chăng? Juan đề nghị đưa tôi đi thăm thành phố và những di tích lịch sử những lúc rảnh rổi cuối tuần. Cậu ta có khiếu ăn nói nên chúng tôi luôn luôn có những giây phút hào hứng và không bao giờ thấy nhạt nhẻo cả. Hai ngày trước khi tôi và đoàn thiện nguyện trở về MỸ , Juan muốn đưa tôi đi Vườn Bách Thảo , cậu ta cho biết ở đó có nhiều loại hoa và cây cỏ mà chỉ ở NAM MỸ mới có. Khi chúng tôi đang dạo loanh quanh thì bổng nghe tiếng la thất thanh của một người đàn bà : " ayudar, por favor ayudar, xin cứu tôi, xin cưu tôi với ". Chúng tôi vội chay nhanh về nơi ấy thì thấy một người đàn ông khá lớn tuổi đang nằm sấp trên cỏ ,tay ôm lấy ngực , mặt thì nhăn nhó một cách đau đớn. Kinh nghiệm cho tôi biết nạn nhân có thể bị nhồi máu cơ tim ( heart attack/ myocardial infarction ). Tôi lập tức ra hiệu cho Juan gọi ngay cấp cứu, còn tôi ngồi xuống hỏi nạn nhân : are you OK?, are you OK?. không có tiếng trả lời ,tôi bèn đặt ông trở lại tư thế nằm ngửa , bắt mạch thì hầu như mạch đã ngừng đập, áp tai vào nghe tim và sờ động mạch chủ nơi cổ (carotid) thì không có dấu hiệu gì khả quan cả . Tôi bèn mở ngay dây thăt lưng, nới lỏng nút cổ và quần áo nạn nhân; đặt đầu và cầm ngửa lên để không khí dể vào buồn phổi (open airway) và làm cấp cứu hồi sức (CPR cardiopulmonary resuscitation )ngay trong khi chờ xe cứu thuơng đến. Tôi không nhớ đã nhồi ngực và thổi miệng qua miệng(mouth to mouth) bao lâu cho đến khi tôi có cảm giác mồ hôi mình bắt đầu đổ ra thì may quá tim ông cũng vừa bắt nhịp lại và cũng là lúc xe cứu thương vừa đến!!! Các nhân viên cấp cứu làm việc thật nhanh nhẹn và rất chuyên nghiệp , họ vừa đo huyết áp,vừa truyền dịch, vừa tiêm thuốc (Epinephrine?)vừa bơm không khí (bag valve mask) ,vừa xử dụng AED không ngừng nghỉ . Trước khi họ chuyển ông lên xe thì tôi thấy ngực ông nhấp nhô nhiều hơn và bắt đầu thở nhè nhẹ, khi ấy người đàn bà kêu cầu cứu lúc trước vội chạy theo lên xe vừa lí nhí nói và Juan Carlos dịch lại " cám ơn, cám ơn các ông đã cứu sống chồng tôi "
Khi xe cứu thương hú còi phóng đi, Juan Carlos xoay qua nhìn tôi, bấc giác hai chúng tôi cùng mĩm cười !

Tên ông ta là gì nhỉ ? ờ mà chuyện ấy đâu có gì quan trọng !

“Success is when you look back at your life and the memories make you smile.” MMT

No comments:

Post a Comment