Các bạn thân mến
Hôm nay trên tuần báo Reader's Digest ; đọc được một chuyện tình mà đối vói tôi
là hay, đẹp , lảng mạng và nhân hậu ; tôi muốn chia sẻ voi các bạn để cung thưởng thức. Vì không co khiếu dịch thuật nên tôi sẽ nhờ Đạt em tôi giúp dùm để những bạn nào không thích đọc tiếng Anh thì đọc tiếng Việt mình.
It was a freezing day, a few years ago, when I stumbled on a wallet in the street. There was no identification inside.Just three dollars and a crumpled letter that looked as if it had been carried around for years.
The only thing legible on the torn envelope was the return address. I opened the letter and saw that it had been written in 1924- almost 60 years ago. I read it carefully , hoping to find some clue to the identity of the wallet's owner.
It was a "Dear John" letter. The writer, in a delicate script, told the recipient, whose name was Michael, that her mother forbade her to see him again. Nevertheless, she would always love him. It was signed, Hannah.
It was a beautiful letter. but there was no way beyond the name Michael , to identity the owner. So I called information to see if operator could help.
" Operator , this is an unusual request, I' m trying to find the owner of a wallet I found. Is there any way you could tell me the phone number for an address that was on a letter in the wallet".
The operator gave me her supervisor, who said there was a phone listed at the address but she could not give me that number. However, she could call and explain the situation. Then, if the party wanted to talk, she would connect me. I waited a minute, and she came back on line. "I have a woman who will speak with you".
I ask a woman if she knew a Hannah.
" Oh , of course! we bought this house from Hannah's family".
"Would you know where they could be located now". I asked
" Hannah had to place her mother in a nursing home years ago. Maybe the home could help you track down the daughter"
The woman gave me the name of the nursing home.
I called and found out that Hannah's mother had died . The woman I spoke with gave me an address where she thought Hannah could be reached.
I phoned . The woman who answered explained that Hannah herself was now living in a nursing home. She gave me the number. I called and was told , "Yes Hannah is with us".
I asked if I could stop by to see her. It was almost 10 p.m. The director said that Hannah might be asleep. " But if you want to take a chance, maybe she's in the dayroom watching TV. The director and a guard greeted me at the door of the nursing home. We went up to the third floor and saw the nurse, who told us that Hannah was indeed watching TV
We entered the dayroom. Hannah was a sweet , silver-haired old -timer with a warm smile and friendly eyes. I told her about the wallet and showed her the letter. The second she saw it, she took a deep breath. "Young man", She said, " this letter was the last contact I had with Michael". She looked away, and then said pensively, "I love him very much. But I was only 16, and my mother felt I was too young. He was so handsome. You know, like Sean Connery, the actor.
We both laughed . The director the left us alone.. " Yes , Michael Goldstein was his name. If you find him, tell him I still think of him often. I never did marry", she said, smiling through tears that welled up in her eyes . " I guess no one ever matched up to Michael".
I thanked Hannah, said good-bye,and took the elevator to the first floor. As I stood at the door , the guard asked, " Was she able to help you? ".
I told him she had given me a lead. " At least I have a last name. But I probably won't pursue it further for a while". I explained that I had spent almost the whole day trying to find the wallet's owner
While we talked , I pulled out the brown leather case with its red lanyard lacing and showed it to the guard. He
looked at it and said " Hey, I'd know that anywhere. That' Mr Goldstein's. He's alwyays losing it.".
looked at it and said " Hey, I'd know that anywhere. That' Mr Goldstein's. He's alwyays losing it.".
" Who's Mr . Goldstein?" I asked.
"He's one of the old-timers on the eight floor. That's Mike Goldstein's wallet, for sure. He goes out for a walk quite often".
I thanked the guard and ran back to the director's office to tell him what the guard had said. He accompanied me to the eight floor. I prayed that Mr Goldsein would be up.
" I think he is still in the dayroom ", the nurse said. " He likes to read at night".
We went to the only room that had lights on, and there was a man reading a book. The director asked him if he had lost the wallet.
Michael Goldstein looked up, felt his back pocket, and then said " Goodness, it is missing".
The second he saw it, he smiled with relief. "Yes" , he said, " that's it". Must have dropped it this afternoon. I want to give you a reward"
" Oh , no thank you,"I said. "But I have to tell you something. I read the letter in the hope of finding out who owned the wallet".
The smile on his face disappeared. "You read that letter?"
" Not only did I read it, I think I know where Hannah is".
He grew pale. " Hannah? you know where she is? How is she ? Is she still pretty as she was ? "
I hesitated.
" Please tell me!" Michael urged.
" She's fine, and just as pretty as when you knew her"
"Could you tell me where she is? I want to call her tomorrow". He grabbed my hand and said, " You know something? When that letter came, my life ended. I never married. I guess I've always loved her".
" Michael," I said " Come with me".
The three of us took the elevator to the third floor. We walked toward the dayroom where Hannah was sitting, still watching TV. The director went over to her.
" Hannah, he said softly. " Do you know this man?" Michael and I stood waiting in the doorway.
She adjusted her glasses, looked for a moment, but didn't say a word.
"Hannah, It's Michael. Michael Goldstein. Do you remember?"
" Michael? Michael? It's you?"
He walked slowly to her side. She stood , and they embraced. The two of them sat on a couch, held hands and started to talk. The director and I walked out, both of us crying.
" See how good Lord works",I said philosophically, " If it's meant to be it will be"
Three weeks later , I got a call from the director, who asked "Can you break away on Sunday to attend a wedding"
He didn't wait for an answer. "Yup, Michael and Hannah are going to tie the knot!"
It was a lovely wedding, with all the people at nursing home joining in the celebration. Hannah wore a beige dress and looked beautiful. Michael wore a dark blue suit and stood tall. The home gave them their own room, and if you ever wanted to see a 76 year old bride and 78 year old groom acting like two teenagers, you have to see this couple.
A perfect ending for a love affair that had lasted nearly 60 years.
(by Arnold Fine)
Chuyện xảy ra cách đây đã mấy năm. Một buổi sáng mùa đông lạnh thấu xương, tôi tình cờ nhặt được một cái ví ngoài đường. Tò mò mở ra xem thì chẳng thấy giấy tờ chi cả, chỉ có 3 đô la và một phong thư nhàu nát như thể chủ của nó đã mang nó theo trong cái ví này suốt nhiều năm trời rồi vậy.
Dòng chữ duy nhất còn có thể đọc được trên phong bì sờn rách kia là địa chỉ của người nhận. Tôi mở bức thư ra đọc thì biết nó được viết vào năm 1924, cách đây đúng 60 năm. Thì ra là một bức thư tình. Tác giả, bằng nét chữ nắn nót, viết thư báo với người yêu, tên là Michael, rằng mẹ cô đã quyết liệt ngăn cấm không cho cô gặp anh nữa. Tuy nhiên cô bảo là vẫn mãi yêu anh. Phía dưới ký tên Hannah. Bức thư thật cảm động, nhưng không cung cấp chi tiết nào cho biết chủ của cái ví là ai, ngoài cái tên Michael vỏn vẹn. Vì vậy tôi bèn gọi điên thoại cho tổng đài nhờ trợ giúp. Tôi nói :” Thưa cô, tôi biết yêu cầu này của tôi có vẻ kỳ cục. Tôi muốn tìm chủ của chiếc ví mà tôi tình cờ nhặt được ngoài đường. Cô có cách nào cung cấp cho tôi số điện thoại của người gửi có địa chỉ ghi tên phong bì bức thư nằm trong cái ví này không?”
Cô điện thoại viên nối mày cho tôi nói chuyện với trưởng bưu cục. Bà này nói địa chỉ đó có số điện thoại trong danh bạ nhưng bà không thể tùy tiện cung cấp cho tôi được. Tuy nhiên, bà sẽ gọi điện thoại thông báo cho cho người đó, và nếu người đó đồng ý tiếp xúc, bà sẽ nối máy cho tôi. Tôi đợi chừng một phút thì bà gọi lại, báo “ Có một phụ nữ muốn nói chuyện với anh.”
Tôi hỏi người phụ nữ đó có biết Hannah là ai không.
“Ồ, sao lại không? Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của gia đình Hannah mà!”
“ Xin bà vui lòng cho biết hiện giờ gia đình ấy đang sinh sống ở đâu?”-Tôi hỏi.
“Cách đây nhiều năm, cô Hannah có đưa mẹ vào sống trong một viện dưỡng lão . Tôi nghĩ Viện dưỡng lão đó có thể cung cấp thêm cho anh chi tiết để tìm cô ấy.”
Thế rồi bà ta cho tôi biết tên của viện dưỡng lão. Tôi gọi đến thì biết mẹ của Hannah đã qua đời đã qua đời lâu rồi. Người đàn bà nói chuyện với tôi qua điện thoại cung cấp cho tôi một địa chỉ mà theo bà, nếu tôi gọi tới thì rất có thể sẽ gặp được Hannah. Bà cho biết thêm Hannah bây giờ cũng đang sống trong một viện dưỡng lão khác . Cầm số điện thoại, tôi gọi tới viện dưỡng lão kia để hỏi thăm thì lập tức có người trả lời “Vâng, hiện giờ bà Hannah đang sống chỗ chúng tôi!”
Tôi hỏi nếu bây giờ tôi ghé qua gặp bà Hannah một chút thì liệu có phiền gì không. Lúc đó đã gần 10 giờ đêm rồi. Ông giám đốc trả lời qua điện thoại rằng có thể bà Hannah đã đi ngủ rồi, nhưng nếu tôi muốn tới thì cũng được, vì đôi khi bà Hannah cũng thức muộn xem TV trong phòng sinh hoạt. Mấy phút sau, tôi đến nơi thì thấy ông giám đốc viện dưỡng lão và anh nhân viên gác cổng đã đứng sẵn đợi tôi trước cửa. Họ đưa tôi lên tầng ba gặp cô điều dưỡng viên. Cô này bảo quả nhiên bà Hannah vẫn còn thức xem TV.
Chúng tôi bước vào phòng sinh hoạt. Bà Hannah là một bà cụ trông rất dịu hiền, với mái tóc bạc bạch kim, đôi mắt thật ấm áp và nụ cười thân thiện. Tôi nói với bà câu chuyện về cái ví và đưa bức thư cho bà xem. Nhìn thấy bức thư, bà chợt thở dài và nói “ Chàng trai trẻ ạ, bức thư này là lần liên lạc cuối cùng giữa bà với Michael đấy. Bà nhìn ra cửa, ánh mắt chợt xa xăm, “ Bà yêu Michael rất nhiều. Nhưng ngày ấy bà mới có 16 tuổi thôi. Mẹ của bà cấm không cho yêu, vì cho rằng bà còn quá nhỏ. Nhưng cháu biết đấy, anh Michael hồi đó đẹp trai lồng lộng, đẹp như diển viên Sean Connery vậy.”
Rồi cả hai cùng cười. Ông giám đốc bỏ ra ngoài cho chúng tôi nói chuyện với nhau. “Vâng, tên anh ấy là Michael Goldstein. Nếu cháu có gặp anh ấy, nhớ nói lại rằng bà vẫn còn nhớ đến anh ấy. Bà chưa bao giờ lập gia đình với ai. Đối với bà, không ai có thể sánh bằng Michael cả!”
Tôi chia tay với bà Hannah và ra thang máy xuống tầng trệt. Khi tôi ra tới cửa, anh gát cửa hỏi “ Thế bà Hannah có giúp gì được anh không?”. Tôi nói có, bà ấy có cho tôi một manh mối. “Thì ít nhất tôi cũng biết ông già ấy mang họ gì rồi. Nhưng có lẽ ngày hôm nay tôi phải tạm ngưng việc truy tìm chủ cái ví thôi, vì tôi đã bỏ ra gần cả ngày để làm việc đó rồi.”
Tôi vừa nói chuyện vừa đưa cái ví da nâu có dây đeo màu đỏ ấy đưa cho anh gác cổng xem. Anh ta nhìn lướt qua rồi chợt reo lên “ Ôi, tôi nhận ra nó rồi! Cái ví của ông Golstein đây mà! Ông ấy thường làm rớt mất cái này cái kia lắm!”
“Ông Goldstein là ai vậy?”-tôi hồi hộp hỏi.
“Còn ai vào đây nữa! ông già nội trú trên tầng thứ 8 đó! Đây là cái ví của ông Michael Goldstein, tôi dám cam đoan một trăm phần trăm. Ông ấy thường ra ngoài đi dạo lắm!”
Tôi vội cảm ơn anh gác cổng rồi chạy ngược vào văn phòng gặp ông giám đốc kể lại những gì tôi vừa nghe kể. Rồi anh gát cổng lại đưa tôi lên lầu 8. Trong cầu thang, tôi cứ lầm rầm cầu cho ông Michael giờ này hãy còn đang thức.
“Vâng, ông ấy vẫn còn ngồi trong phòng sinh hoạt của dãy này,” cô điều dưỡng lầu 8 nói “ Ông ấy có thói quen đọc sách tới khuya.”
Chúng tôi bước vào căn phòng duy nhất còn đèn sáng, gặp một ông già đang ngồi đọc sách. Ông giám đốc hỏi ông già có đánh rơi cái ví nào không.
Michael Goldstein đứng dậy, đưa tay sờ túi quần, rồi thốt lên “Trời ơi, nó rớt đâu mất rồi!”
Khi tôi đưa cái ví ra, ông mỉm cười nhẹ nhỏm, “Vâng, đúng nó đây rồi. Có lẽ tôi đánh rơi nó trưa nay. Này cậu trai, tôi muốn thưởng cho cậu một thứ gì đó.”
“Dạ thôi, cảm ơn ông. Nhưng có chuyện này cháu muốn thưa với ông. Cháu đã đọc bức thư trong ví. Chỉ để tìm ra chủ nhân của chiếc ví này thôi”
Nụ cười trên khuôn mặt ông già vụt tắt. “Cái gì? Cậu đã đọc bức thư rồi sao?”
“Không những đã đọc, mà cháu còn biết bà Hannah hiện giờ đang ở đâu nữa kia.”
Mặt ông già tái nhợt vì xúc động “Sao, Hannah hả? Cậu biết bây giờ cô ấy đang ở đâu sao? Cô ấy có mạnh giỏi không? Cô ấy vẫn còn đẹp như xưa chứ?”
Tôi ngần ngừ.
“Làm ơn nói cho ông biết ngay đi!” Ông Michael hối thúc.
“ Cô ấy vẫn khỏe mạnh, và vẫn đẹp như ngày xưa, lúc ông từng biết cô ấy đấy”
“ Cháu có thể nói cho ông biết hiện giờ cô ấy sống ở đâu không? Ông muốn gọi điện cho cô ấy ngay ngày mai” Ông già nắm lấy tay tôi, năn nỉ. “Cháu biết không, khi nhận được lá thư này, ông sống mà như chết rồi. Ông chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện cưới vợ nữa.Ông biết rằng mình mãi mãi không thể quên được cô ấy”.
“Ông Michael ạ, vậy thì đi với cháu.”
Cả ba chúng tôi ra thang máy xuống lầu 3. Bà Hannah vẫn còn ngồi đó, mãi xem TV. Ông giám đốc bước lại bên bà, cất tiếng dịu dàng hỏi: “Bà Hannah, bà có nhận ra người đàn ông này không?”, ông đưa tay chỉ ra phía cửa, nơi ông Michael và tôi đang đứng.
Bà già đưa tay sửa lại mắt kính, nhìn chăm chăm một lúc mà không nói gì.
“Hannah, Michael đây mà. Anh là Michael Goldstein, em không nhận ra sao?”
“Ôi Michael, Michael! Thật là anh đó sao?”
Ông chậm rải bước lại bên bà. Bà đứng dậy, và cả hai ôm chầm lấy nhau. Rồi họ cùng ngồi xuống ghế nệm, tay vẫn trong tay và bắt đầu kể lể hàn huyên. Ông giám đốc và tôi cùng bước ra ngoài, cả hai cùng rưng rưng nước mắt.
“Ý trời cả mà” tôi gượng triết lý “ Trời đã sắp đặt chuyện gì thì trước sau gì chuyện đó cũng sẽ đến thôi.”
Ba tuần sau, tôi nhận được một cú điện thoại từ ông giám đốc viện dưỡng lão. Ông hỏi tôi” Chủ nhật này cậu có thể thu xếp để đến dự một đám cưới được không?”. Rồi không đợi tôi trả lời, ông nói tiếp, “Ông Michael và bà Hannah sắp kết tóc se tơ đấy!”
Đó là một lễ cưới tuyệt vời, có sự hiện diện của tất cả mọi người trong viện dưỡng lão. Bà Hannah mặc áo cô dâu màu đỏ sẩm, còn chú rể Michael mặc bộ đồ veston màu xanh đậm, trông dáng cao dong dỏng. Viện dưỡng lão thu xếp cho hai người một phòng riêng. Và nếu có bao giờ bạn mơ ước chứng kiến một cô dâu 76 tuổi và một chú rể 78 tuổi vẫn vụng về lóng ngóng như trẻ thơ, thì hãy ngắm nhìn cặp này đây.
Một kết cục tuyệt vời cho một chuyện tình kéo dài suốt gần 60 năm trời dài đăng đẵng…
No comments:
Post a Comment